
THÁNG TƯ NĂM ẤY
Phạm Văn Hà
Tháng Tư năm ấy, bẩy hai *
Ba lô khẩu súng trên vai lên đường
Xa người thân, xa quê hương
Mồ hôi đổ xuống thao trường luyện binh
Địa bàn Nam Sách, Chí Linh
Vẫn còn xanh mãi mối tình quân dân
Lòng dân nặng tựa ngàn cân
Thương ta như thể người thân trong nhà
Tiền phương gọi hành quân xa
Chiều thu năm ấy sân ga Cẩm Giàng
Lên tàu về đất Nho Quan
Vượt đường một vào đại ngàn Trường Sơn
Núi cao vực thẳm dốc trơn
Pháo gầm mặt đất, đạn bom đỏ trời
Rừng sâu vắt hút máu tươi
Bừng bừng cơn sốt, khắp người rét run
Bước chân trên dải Trường Sơn
Đường dài muôn dặm không sờn chí ta
Đây rồi Hà Tĩnh đâu xa
Gương người con gái sông La kiên cường
Đây rồi đất thép Quảng Bình
Người người bám trụ trung trinh gan vàng
Hành quân qua xóm, qua làng
Băng rừng, vượt núi ta sang Hạ Lào
Nhớ lời Bác dạy năm nao
Mối tình hữu nghị Việt Lào thủy chung
Sông Sê Băng Hiên, sông Mê Kông
Ngàn con nước dựng mênh mông đôi bờ.
Con thuyền ba lá đơn sơ
Đưa anh giải phóng nhấp nhô xuôi dòng
Ta về quê mẹ Phước Long
Ôm hôn mảnh đất thành đồng trung kiên
Một vùng giải phóng nối liền
Niềm vui rạng rỡ sáng trên mặt người
Mây đen còn phủ bầu trời
Tiếng ca đứt giữa bời bời đạn bom
Lời thề cứu nước sắt son
Chiến trường còn giặc ta còn hành quân…
Năm ba năm cuộc xoay vần
Đời ta nếm trải mấy lần buồn vui
Những chàng trai tuổi hai mươi
Mùa thu năm ấy ra nơi chiến trường
Gửi vào lòng đất máu xương
Cho mùa hoa trái đơm hương ngọt lành.
* Năm 1972