Nguyễn Xuân Sanh
Con trở về ngắm sợi tóc pha sương
Hằn dấu vết cuộc đời theo năm tháng
Nước mắt mẹ chảy dài trong quên lãng
Lời ru xưa thoang thoảng giấc mơ chiều
Đường con đi trên những bước liêu xiêu
Gió bấc thổi chiều quê hương phơi phới
Hình dáng mẹ xanh xao gầy đứng đợi
Mỗi ngày xa là vời vợi nhớ thương
Bao năm qua nem nấm những nẻo đường
Bóng cổ thụ bên đường bao nhiêu tuổi
Con nhớ mẹ một niềm thương tiếc nuối
Con sẽ về khơi lại chiếc giếng thơi
Bắc giàn trầu để vừa tay mẹ với
Mùa xuân ơi mùa xuân đâu đứng đợi
Mẹ đi rồi còn lại những vần thơ
Mẹ bây giờ con chỉ gặp trong mơ!