Nguyễn Văn Song
Bây giờ đang giữa mùa sen
Bùn đen trở giấc trồi lên búp hồng
Bao cô thôn nữ chưa chồng
Gửi vào sen thắm nỗi lòng thơm hương
Nước trong vừa nhuốm hơi sương
Đoá sen lúng liếng soi gương mặt hồ
Cá rô đớp hụt ngẩn ngơ
Quẫy đuôi làm vỡ trăng mờ chiều phai
Chuông chùa ngân một hồi dài
Giật mình chú tiều hái vài bông hoa
Ao chùa sen trắng như ngà
Mùi thơm ướp cả mấy tà áo nâu
Mẹ đem bình gốm ra lau
Cắm vào mười đoá sen màu Quan Âm
Hương sen quyện với hương trầm
Chắp tay mẹ khấn gọi thầm tên cha
Có người mải bước chân xa
Đôi khi để cả mùa hoa lỡ thì
Chiều nay sen đã nói gì
Mà người ở lại không đi nữa rồi.