TRUNG THU CON NGÓNG MẸ VỀ

TRUNG THU CON NGÓNG MẸ VỀ

     Nguyễn Thị Hồng

Trung thu trăng tròn vành vạnh, treo lơ lửng trên nền trời thăm thẳm của xã Hải Thịnh, tỉnh Ninh Bình. Nhưng ánh sáng bạc ấy, thay vì mang đến sự ấm áp, đoàn viên như mọi năm, giờ đây lại như một lưỡi dao cứa vào tim ba đứa trẻ. Mùa Trung thu 2025, với chúng, không còn là tiếng cười rộn rã, là những chiếc đèn ông sao lung linh, mà là nỗi ám ảnh khôn nguôi về cơn lốc xoáy tàn khốc ngày 29 tháng 9, ngày đã cướp đi người mẹ tảo tần, thân yêu của chúng. Nhìn lên bầu trời cao xanh, những đứa trẻ thầm ước ao. Trung Thu con ngóng mẹ về.

Cơn bão “Bualoi” ấy, một cái tên lạ lẫm nhưng đã gieo rắc nỗi kinh hoàng đến tận xương tủy. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng gió gào thét, nhà cửa đổ sập, mẹ - người phụ nữ hiền hậu, tảo tần đã mãi mãi ra đi dưới đống đổ nát. Bố - người cha quen đối mặt với sóng to gió lớn ngoài khơi, giờ đây nằm đó, thân thể đầy thương tích, ánh mắt mờ đi vì đau đớn và nỗi tuyệt vọng. Ba đứa trẻ, đứa lớn nhất mới 15, đứa nhỏ nhất vừa tròn 5 tuổi, bỗng chốc trở thành những đứa trẻ mồ côi, mang trong mình gánh nặng của sự mất mát quá lớn lao.

Nhìn đôi mắt bé Vy 5 tuổi còn ngây thơ, thỉnh thoảng vẫn cất tiếng gọi “Mẹ ơi! Mẹ về với con…”, lòng người làm sao không se lại. Bé chưa hiểu hết về mất mát, chỉ biết mẹ bỗng dưng biến mất, để lại một khoảng trống mênh mông. Em ngơ ngác nhìn mẹ nằm đó rồi thi thoảng lại òa lên nức nở, cố với đôi tay bé xíu về phía mẹ, đứa trẻ vẫn tin rằng mẹ chỉ đang đi đâu đó và sẽ sớm quay về ôm con vào lòng. Bé Linh 12 tuổi, ngày thường còn là cô bé hồn nhiên, giờ đây đôi vai nhỏ bé đã phải gồng gánh sự trưởng thành. Em im lặng, nước mắt lăn dài trên gò má, ánh mắt đã nhuốm màu lo âu của người sắp phải thay mẹ chăm sóc em cùng anh trai lo toan cho gia đình, đôi vai nhỏ run lên từng chặp, ánh mắt toát lên nỗi đau thấu tận tim. Còn Thiên, cậu con trai 15 tuổi đứng bặm môi, hai bàn tay nắm chặt đến run rẩy, mắt nhìn trân trân vào gương mặt mẹ trong di ảnh, cố gắng gượng cười, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng đằng sau nụ cười gượng gạo ấy là một trái tim đang tan vỡ, là nỗi đau giày vò khi nhìn thấy di ảnh mẹ, khi biết rằng từ nay, gánh nặng gia đình sẽ đè lên đôi vai còn non nớt của mình.

Đêm Trung thu này, liệu chúng có còn nhận ra hương vị của bánh nướng, bánh dẻo? Liệu ánh đèn lồng có còn lung linh trong mắt chúng, hay chỉ là những đốm sáng mờ ảo phản chiếu nỗi mất mát? Mâm cỗ Trung thu, thay vì tràn ngập tiếng cười nói, giờ đây có lẽ chỉ còn là sự tĩnh lặng đến đáng sợ, xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào. Ông bà, họ hàng cố gắng bù đắp phần nào tình thương, nhưng làm sao có thể lấp đầy được khoảng trống mà mẹ đã để lại? Tiếng trống lân rộn ràng ngày nào, giờ đây có lẽ chỉ làm tăng thêm sự trống vắng trong lòng ba đứa trẻ.

Nhiều vòng tay yêu thương đã dang ra, những tấm lòng hảo tâm đã đến sẻ chia. Chính quyền địa phương, bà con lối xóm, các tổ chức xã hội đã chung tay giúp đỡ, mong dựng lại cho gia đình một mái nhà, một tương lai. Nhưng tình thương ấy, dù quý giá đến đâu, cũng không thể thay thế được hơi ấm của người mẹ, không thể xoa dịu hết nỗi đau trong trái tim non nớt của những đứa trẻ này.

Đêm Trung thu năm nay, ba đứa trẻ ở Hải Thịnh sẽ đón trăng trong nỗi buồn sâu lắng. Chúng sẽ nhớ về mẹ, nhớ về những mùa Trung Thu đã qua, nơi có tiếng cười của mẹ, có vòng tay chở che của mẹ. Chúng sẽ nhìn lên vầng trăng sáng kia, và biết rằng, dù có bao nhiêu khó khăn, dù có bao nhiêu mất mát, chúng vẫn sẽ cùng nhau đứng dậy, là chỗ dựa cho bố, là những đứa con ngoan, xứng đáng với tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ đã khuất. Mong rằng, ánh trăng năm sau sẽ soi sáng cho tương lai tươi đẹp hơn, mang đến những nụ cười trọn vẹn hơn cho những đứa trẻ kém may mắn này. Chúng nhìn lên bầu trời, đón nhận ánh mắt hiền dịu của chị hằng và thầm ước. Trung Thu con ngóng mẹ về.

Người đăng: Nhà báo, Ths. Chu Huy Phương